Ngày bác
chủ nhà thông báo, khu trọ sắp có thêm thành viên mới là nữ, anh và các anh
giai khác háo hức hy vọng một em chân dài, xinh như mộng sẽ gia nhập vào khu
trọ đang “dương thịnh âm suy”.
Ngày Linh
đến, xẹp tan mọi ước mơ của con trai trong khu, tất cả thất vọng bảo nhau: “Mắt
anh để đâu không biết, ‘cá sấu’ vào khu toàn hot boy, thật đau mắt anh em!”.
Một người cùng dãy trọ còn thêm vào: “Giờ khu mình đã có một bông hoa, chấm về
sắc ưu ái lắm không qua trung bình. Đàn bà thời nay không đẹp thì vứt, thời cái
nết đánh chết cái đẹp đã là diễm xưa”.
Con gái
xưa cũng như nay, thiếu nhan sắc vốn dĩ nhiều thiệt thòi hay phải chịu những
lời chê của thiên hạ. Nhưng đúng thật con trai yêu bằng mắt, Linh tìm mãi không
ra điểm nào có thể mát nhãn người nhìn.
Nhưng nhờ
sự thân thiện, Linh nhanh chóng hòa nhập với mọi người. Thi thoảng các anh hỏi
đùa Linh khi nào em cho họ ăn cỗ. Linh im lặng, cười thoáng chút không vui. Còn
anh thì nghĩ thầm, 29 chưa lấy chồng, lý do duy nhất là Linh kém sắc.
Làm hàng
xóm lâu với Linh, anh em trong khu trọ thêm quý mến. Linh nhiệt tình, khéo léo,
sẵn lòng giúp đỡ người khác, không ngại khó, ngay cả khi gặp áp lực trong công
việc, Linh vẫn trở về phòng trọ với nụ cười lúc nào cũng nở trên môi. Anh thấy Linh
thật đặc biệt, khác các cô gái sống bề nổi anh từng quen. Từ lúc nào, anh bị Linh
cuốn hút.
Linh
thân thiết với người con trai khác, lòng anh dâng lên cảm giác không vui, ghen
tị. Anh nói với bạn cùng dãy trọ: “Hình như mình yêu Linh mất rồi”. Anh bạn anh
vỗ tay: “Mày dám yêu Linh đúng là dũng cảm, mày cưới nó, cả khu phong mày anh
hùng”. Anh cười, các cụ nói không sai, cái nết đánh chết cái đẹp.
Anh nắm
chặt tay Linh nói hãy đặt niềm tin vào anh, thời gian sẽ chứng minh cho Linh
thấy sự thành tâm của anh. Người con gái tốt như Linh xứng đáng được hạnh phúc.
Mấy tháng sau anh nhận được cái gật đầu đồng ý của Linh.
Ngoài
việc Linh xấu, anh không có gì phàn nàn về Linh. Linh nấu ăn cực khéo. Cuối
tuần, Linh sang giúp anh dọn dẹp phòng ở sạch sẽ, gọn gàng, nấu toàn món ngon
cho anh thưởng thức. Anh nhủ lòng: “Vợ đẹp là vợ người ta, có ai đẹp mãi được
đâu, rồi cũng phải già xấu đi, Linh tốt nết sau này sẽ biết vun vén giữ lửa ấm
cho gia đình”.
Anh đưa Linh
về, vừa thấy Linh, mẹ anh thần người đứng nhìn không chớp mắt, nụ cười tắt trên
môi. Bữa ăn diễn ra yên lặng, bố mẹ anh không hỏi han Linh nhiều. Khi đứng rửa
bát, Linh nhẹ nhàng hỏi khẽ: “Có phải em xấu quá, bố mẹ không vui phải không
anh?’’. Anh gật đầu, im lặng, quay đi.
Mẹ gọi
anh nói chuyện, chậm rãi bảo: “Mẹ không cấm đoán chuyện các con, hạnh phúc là
của con, con tự quyết, nhưng thực sự nó xấu quá. Mẹ sợ làng xóm, họ hàng chê
cười. Bao đứa con gái vừa đẹp người được nết sao con không chọn lại đi chọn đứa
con gái xấu không được nét gì thế”.
Anh nắm
tay mẹ: “Con biết bố mẹ buồn, nhưng con yêu Linh thật lòng. Chúng con rất hợp
nhau, cô ấy hiền lành tốt tính, biết sống vì gia đình, bố mẹ hãy ủng hộ chúng
con”. Mẹ rớm nước mắt: “Nó xấu thế thì…”. Câu nói mẹ bỏ dở lưng chừng, sau
tiếng thở dài.
“Không
có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”, anh nghĩ thế và quyết tâm
thay đổi Linh. Anh sắm sửa tặng Linh váy vóc, quần áo thời trang, mỹ phẩm.
Nhưng lâu không thấy Linh mặc, anh nhắc thì Linh nói: “Lần sau anh đừng mua cho
em những đồ này phí tiền đi, quần áo em để tự em lựa chọn, em mặc những thứ này
không phù hợp”.
Anh muốn
thay đổi Linh, anh ghét cái cảm giác người ta nhìn anh chăm chú, rồi quay sang
nhìn Linh. Anh nặng lời: “Em hãy chăm sóc bản thân mình đi, không biết thì học.
Con gái ai cũng thích làm đẹp, không lẽ em lại không. Yêu anh, em phải biết làm
đẹp mặt anh”. Linh im lặng, quay mặt đi. Anh biết Linh đang cố giấu nước mắt.
Khi anh
tỉnh cơn say, Linh về phòng từ bao giờ, để lại trên bàn mảnh giấy ướt nhòe chữ:
“Em xin lỗi, vì thời gian yêu em, anh đã không được hạnh phúc. Ngay từ đầu,
biết em xấu anh vẫn chọn yêu, thì đó là lỗi ở anh. Đừng xúc phạm lòng tự trọng
của em chỉ vì em xấu, anh không có quyền. Xấu đẹp em không có quyền lựa chọn.
Bố mẹ sinh ra em chỉ được thế, nhưng nhân cách em không đánh giá qua bề ngoài
anh ạ. Những gì hôm nay anh đã nói, em coi như lời Linha tay của anh. Mong anh
sống hạnh phúc”.
Đó là
lần cuối cùng Linh đặt chân vào khu trọ, Linh về để dọn đồ đạc chuyển đi mà
không nói với anh một lời. Sự lạnh lùng, thờ ơ của Linh làm anh sợ, sợ đánh mất
Linh thật sự…
Anh phải
đi tìm cô…



0 nhận xét:
Đăng nhận xét