Chỉ yêu thôi, không cưới có được không anh???

♠ Posted by Unknown in ,
Tự nhiên em nghĩ, đã từ rất lâu rồi em vẫn nghĩ, chắc có lẽ em sẽ không cưới chồng.
Em chỉ yêu thôi, không cưới có được không?
Em biết, đời con gái ai cũng ao ước một lần mặc lên mình chiếc váy cô dâu, được người đàn ông đồng hành bên cạnh giới thiệu với gia đình, bè bạn rằng đây là cô dâu của mình. Giây phút ấy, kể cả lúc tất tả ngược xuôi chuẩn bị cho hôn lễ, đến lúc xong xuôi mọi thứ để đón nhau về nhà, ắt hẳn là hạnh phúc. Dù là ai thì chỉ cần nghĩ tới việc kết hôn với người mình yêu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.



Nhưng em lại sợ...
Em biết, nói ra điều này không ít người cười cợt, không ít người trêu đùa, cũng không ít người phê phán em. Rằng em ích kỷ, rằng em hâm lắm, rằng em khờ dại lắm!
Yêu thì phải cưới chứ! Phải gắn kết cuộc đời hai nửa với nhau. Phải cùng nhau trải qua bao thăng trầm sướng khổ, rồi sau này về già mới có nhiều điều để ngẫm lại kể cho con cho cháu.
Yêu thì phải cưới chứ! Đúng không anh?
Nhưng em vẫn sợ, lỡ mình không hạnh phúc thì sao?



Em cũng từng xem một bộ phim, nói về một nữ luật sư xinh đẹp, chỉ làm người tình, không muốn kết hôn. Cô nói, cô sợ hôn nhân, bởi cô là người làm về những vụ ly hôn. Ai cũng yêu rồi mới cưới, nhưng tình yêu của họ chỉ được tính bằng tháng bằng năm, chứ không được tính bằng cả cuộc đời gắn bó. Chẳng thà làm tình nhân bên cạnh nhau, không có bắt đầu sẽ không cần kết thúc. Có thể sau này, khi mà thời gian đi qua, khi mà tuổi xuân của em ngắn dần, em sẽ biết quý trọng hơn sự gắn kết lâu bền mà ai đó mang lại. 
Em có thể sẽ giục giã nôn nao để được cưới chồng. 
Em có thể sẽ ngắm mình trong bồng bềnh váy trắng. Em có thể sẽ muốn sớm sớm đi làm tối tối tất bật nấu cơm, rửa chén cho tổ ấm nhỏ xinh của mình.
Em có thể, có thể, làm nhiều việc khác nữa không-chỉ-cho-riêng-mình-em. 
Em cũng có thể, có thể sẽ yêu thương một người nhiều đến nỗi chỉ-muốn-trở-thành-vợ của người ta thôi, anh ạ!
Nhưng mà, phải chắc chắn rằng người đó yêu thương em đủ nhiều, trao cho em đức tin đủ nhiều, không chỉ nói mà còn hành động, như thể anh ấy sẽ trao cả cuộc đời anh ấy cho em, rồi thì em cũng sẽ can đảm lẫn tự tin trao cả cuộc đời mình cho anh ấy.

Có lẽ, để chờ một người yêu thương mình thật dạ thật lòng, phải chờ rất lâu và đợi rất dài ngày...

Viết cho vết thương lòng !!!

Tình yêu trầm ngâm tựa như một bản tình ca không lời. Du dương, nhưng lặng lẽ và không-bao-giờ được công nhận.

Trái tim của mỗi con người, tự hỏi lòng vì sao có lúc đong đầy tưởng chừng như sắp chực tràn ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc trống trải đến vô bờ, cứ như không bao giờ tìm thấy được giới hạn của sự vắng lặng!?

Những bản nhạc về tình yêu như cấu xé trong lòng người những vết cứa rất rát, rất dày và rất sâu. Có lẽ, con người thực sự là những kẻ yếu mềm. Họ có thể oang miệng nói với cả thế giới rằng họ không sợ bất kỳ thứ gì hết - và điều đó đúng, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ vào trong tim thôi, họ chết. Một cái chết thật lạnh lùng và đáng sợ. Sự tổn thương về mặt tinh thần lúc nào cũng "nhẹ nhàng" hơn sự tổn thương về mặt thể xác. Nhưng chúng sâu và tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là dẫu khi ta ngỡ rằng chúng đã lành lại, nhưng một ngày nào đấy kí ức chợt tràn về, chúng bỗng nhiên bộc phát.

Những-vết-thương-có-máu-chảy, chúng thực chất chỉ cần những món thuốc để làm lành, ghê gớm lắm là nửa tháng hay một năm, hoặc cùng cực cũng chỉ là vài vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa. Nhưng chí ít, chúng sẽ không đau một cách dài lâu.
Còn vết thương lòng ư?! Thử hỏi ai đủ kiên nhẫn để xóa đi những thương nhớ nghìn trùng? Thử hỏi ai đủ mông lung để quên đi những niềm tiếc nuối của ngày hôm qua? Thử hỏi ai đủ tài ba để tự xoa lòng và lau khô những giọt nước mắt? Tất cả đó không phải là những nỗi đau có thể la hét hay thét gào trong điên loạn. Vì dù có, cả thế giới cũng sẽ chẳng ai thông cảm mà đưa tay đến phía bạn cả. Họ cười, cười vì sự yếu mềm của một kẻ ngu ngốc.

Cuộc đời con người thi thoảng đơn giản biết mấy. Cũng như tôi của ngày hiện tại, sống và cười vì những thứ mà mình nhận được mỗi ngày, cho dù chúng chỉ là một chút oxy mà bất kỳ ai cũng có thể có được, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được.
Sự mất đi và có được thực chất cũng do bản thân con người tự đặt gánh nặng mà thôi. Bản chất của con người vốn không thể có gì cả, cho dù chỉ là một thân xác gồm bốn cái chi, một cái đầu và phần thân. Nhưng tạo hóa không những ơn đức ban cho con người những thứ về thể xác, mà còn là một thế giới tình cảm thật phong phú cùng một bộ não thông minh vô cùng. Thế mà ước lượng, chẳng đến 1/4 nhân loại hiểu được điều đó. Họ được sinh ra, một cách đầy đặn và bình thường, và họ than khóc vì không có nhà để ở, không có cha không có mẹ, không có tiền bạc,... Tệ hại hơn, một số kẻ khi may mắn có được một cuộc sống đủ đầy lại than trách vì cha mẹ họ không giàu có như thuở bé họ từng nghĩ, họ không được chu cấp đầy đủ tiền bạc để phục vụ cho những thú vui đáo để cho bản thân, họ không được mua cái này, không được chơi cái nọ... So với một con chó, tính ra họ còn bạc nhược hơn. Vì chí ít, chó hoang cũng biết tự vác thân đi kiếm cái ăn. Còn họ, chỉ vì một chút "đói" mà lại ngã quỵ, con người ủ dột như một phế thân cốt chỉ để nhận lấy cái ánh nhìn thương hại của người đời. Tất yếu, một kẻ đang đau hẳn phải kêu to để nén lại nỗi đau đấy. Nhưng kêu to rồi thì cố mà gượng dậy để sống chứ không phải đời đời chui nhủi như một con mèo lười trong xó bếp.
Có lẽ trong cuộc đời này, tôi cũng đã đánh mất không ít thứ quan trọng. Có thể là thời gian, là bạn bè, là lòng tin, là tình thương,...Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn phải sống! Sống để biết đời vuông hay tròn, sống để thấy đời cong hay thẳng. Thượng Đế ban tặng cho con người cuộc sống không phải để họ tự tiện "tiêu xài" một cách lãng phí, mà là tận hưởng từng phút giây một cách trọn vẹn những xúc cảm hỉ, nộ, ái, ố của một CON NGƯỜI.
Thời gian qua đi, không ai lấy lại được. Và giả như một kẻ chỉ biết tiếc nuối cho quá khứ thì xem ra cũng không khác gì tự đánh mất đi hiện tại là bao. Cho nên, hãy cứ sống vì tương lai, vì hiện tại, vì những xúc cảm làm nên một cuộc đời''no đủ'', đừng ngoan cố đứng yên tại một vị trí trên con đường, khư khư ôm lấy những niềm thương móp méo không nên hình nên dạng.


 Nguồn: Guu.vn

Chia tay anh, em đã khác rất nhiều!

♠ Posted by Unknown in ,
Những nước mắt giận hờn ngày trước được em thay bằng nụ cười, bởi cười hay khóc thì cũng là trạng thái cảm xúc có khác gì nhau đâu. Thế thì tại sao em không cười và nụ cười khiến mọi người đồng cảm hơn là nước mắt phải không anh?
Em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em sẽ viết điều gì đó về anh, bởi em biết anh chẳng bao giờ đọc được đâu. Anh là người luôn không có thời gian đọc những cái mà anh cho là vớ vẩn như thế này. Thời gian của anh luôn dành cho cho những việc lớn lao hơn. Nhưng em vẫn viết vì biết đâu ở một góc nào đấy có cô gái nào đang như em. Có thể tìm được sự đồng cảm thì tại sao lại không làm phải không anh?

Em không nói gì về những ký ức, càng không phân tích xem ai có lỗi và tại sao mình xa nhau. Có nghĩa gì nữa đâu? Khi tình yêu đến em dang tay chào đón, khi tình yêu đi tuy em không đủ mạnh mẽ để mỉm cười tiễn biệt nhưng em không oán trách khi người ta không lựa chọn mình.
Từ khi mình chia tay, em thay đổi nhiều và được nhiều thứ lắm. Em nghĩ là như thế. Thời gian dùng hẹn hò được em thay bằng một lớp học kinh tế nâng cao. Và em vừa được khen là có số điểm xuất sắc. Những chiều cuối tuần cafe, cine, dạo phố, em dùng để đi thăm những đứa trẻ trong viện mồ côi. Em hiểu thêm rằng còn nhiều lắm những  bất hạnh đau thương - so với chúng - nỗi đau của em không là gì cả.
Thời gian dùng gọi điện thoại cho anh, em dành gọi cho mẹ và em biết rằng chứng thấp khớp dạo này luôn hành hạ mẹ. Em thấy mình vô tâm bao lâu nay... Em  biết mẹ vui lắm khi nghe những cú điện thoại đường dài của em. Em luôn được động viên, quan tâm, nhắc nhở sức khoẻ. Thay vì ngày xưa em nhận được từ anh là... anh bận, anh không vui, anh sẽ gọi lại sau...
Em vẫn giữ thói quen viết lách, nhưng thay vì làm thơ hay viết những entry tặng anh, em tham gia những mạng xã hội. Từ những bài viết được đăng em có rất nhiều bạn bè chia sẻ với em. Dù cách xa em về không gian, thời gian nhưng họ làm em ấm lòng. Em thấy em làm được gì đó có ý nghĩa. Không như ngày xưa anh bảo em mơ mộng yếu đuối. Nhờ đó văn phong em mạnh mẽ hơn, em tràn đầy tự tin hơn.
Những tháng ngày dọn dẹp nhà giúp anh, nấu những món anh thích ăn, chống cằm nghe anh kể chuyện công việc - dù những chuyện đó đôi khi thật xa lạ đối với em. Em đã dùng tiền để đi du lịch và em phát hiện ra thế giới thật rộng lớn. Bao điều thú vị ở những vùng đất mới. Nơi con người với những ngôn ngữ và tập tục khác nhau. Em thấy kiến thức của em được nâng cấp nhanh chóng so với trước đây em chỉ đọc qua sách vở.
Những nước mắt giận hờn ngày trước được em thay bằng nụ cười, bởi cười hay khóc thì cũng là trạng thái cảm xúc có khác gì nhau đâu. Thế thì tại sao em không cười và nụ cười khiến mọi người đồng cảm hơn là nước mắt phải không anh?
Em không còn ngồi phập phồng lo lắng cho anh như ngày xưa. Em biến điều đó thành thực tế khi chia sẻ và an ủi những bạn bè hay ai đó đang không vui và cần em... Điều đó khiến em thấy em có ích biết bao.
Em thôi dằn vặt và sống rộng lượng hơn, bởi em hiểu ai cũng sẽ có một khoảng thời gian đen tối trong tình cảm. Điều ấy khiến ánh mắt em long lanh hơn xoá đi u uất ngày cũ.

Ngày trước em luôn nghĩ em chỉ có duy nhất một tình yêu là anh thôi. Bây giờ em biết em sai rồi, vì hiện giờ em có rất nhiều tình yêu.
Tình yêu thiêng liêng là gia đình của em mà bấy lâu nay em lơ đãng.
Tình yêu bất ngờ là nụ cười của em bé trong cô nhi viện cười với em chiều nay.
Tình yêu tình cờ là khi em đưa khăn giấy dỗ dành chị bạn khi chị ấy gặp khó khăn.
Tình yêu thú vị là những người bạn em đang quen biết và sắp quen.
 Cuối cùng là tình yêu mới - đó chính là em hôm nay khác em ngày hôm qua.
Em sẽ không cám ơn anh chia tay em đâu vì những gì em có ngày nay là do em phấn đấu. Em cũng sẽ không nói dối là bây giờ em coi anh như bạn bởi em nghĩ em không làm được điều đó.
Nếu một ngày nào đó em tình cờ gặp anh trên đường nhưng em không chào anh, không phải là em oán trách hay còn giận hờn, mà là em đã quên rồi anh ạ. Em đang học điều đó đấy!
Em đang quên... và em sẽ quên!
 Nguồn: Guu.vn