Làm thế nào để anh biết, em yêu anh nhiều lắm!

♠ Posted by Unknown in ,
Em đang trong tình huống "cọc đi tìm trâu", từ chối mọi lời tán tỉnh của những người khác để yêu anh. Người ta bảo em cứ tự tin, chủ động đi rồi anh sẽ "đổ". Rõ ràng, em cảm nhận thấy anh cũng có tình cảm với em, vậy mà khi em lên "kế hoạch" tán anh, em càng thấy anh xa cách, nghĩa là sao? Em đang chủ động đấy chứ. Chủ động yêu anh, chủ động nghĩ về anh, chủ động liên lạc với anh, chủ động tìm hiểu thông tin về anh... Khi em làm như thế, tức là em chẳng còn bận tâm đến quan niệm "giữ giá" cho mình nữa. Bởi em sợ, điều đó sẽ khiến em mất anh, khiến cho cơ hội anh đến với em là con số không vĩnh viễn.



Em cũng tham khảo đủ các cách để "hạ gục" trái tim chàng, từ thực tiễn đến sách báo. Nhưng em thấy những cách đó đều không ổn nếu em áp dụng với anh. Em muốn làm điều gì đó đặc biệt, đủ nhẹ nhàng, tình cảm, lãng mạn nhưng không kém phần tinh tế, sắc sảo để chiếm được trái tim anh. Nhưng em phải làm gì đây?
Em không thể lúc nào cũng chủ động nhắn tin cho anh, gọi cho anh. Như thế, có khi anh nghĩ em bạo dạn quá mà chạy mất dép. Em cũng không thể cứ im lặng, như thế em vừa nhớ anh không chịu được, mà vừa khiến cho khoảng cách giữa anh và em trở nên xa hơn.
Anh từng có vợ, có con nữa. Nhưng em không bận tâm điều đó. Em chỉ có thể nghĩ đến hai chữ tình yêu khi người đó mang lại cho em nguồn cảm hứng. Và anh đã làm được.
Anh không hiểu em là kẻ khó yêu đến mức nào, khó yêu vì không hề có nổi cảm xúc với ai khiến đi đâu em cũng đau đầu với những chuyện gán ghép, mai mối, thậm chí có người còn ác mồm ác miệng bảo em "già kén kẹn hom". Giờ em yêu rồi đấy, sao anh lại cố tình xa cách với em như vậy.



Có phải anh thấy em trẻ quá so với anh không? Nhưng anh à, bây giờ là thế kỉ 21 rồi mà, anh cũng không phải con người quá cổ hủ để cho rằng khoảng cách giữa anh và em là trở ngại. Mới đây, báo chí còn đưa tin ầm ầm, anh chàng ca sỹ 40 tuổi cưới cô gái 24 tuổi đấy anh. Mà trông anh cũng trẻ đẹp có kém gì anh chàng ca sỹ kia đâu. Em thì không được cao ráo như vợ của anh chàng ca sỹ kia nhưng em cũng xinh đẹp, cũng thông minh mà.
Hay vì anh từng có gia đình, còn em thì đang ở cái tuổi đẹp nhất? Không phải đâu. Em thấy em già rồi. Em 23 tuổi mà ai cũng nói trông em như gái già 32. Em cũng không thấy đây là cái tuổi đẹp nhất hay xấu nhất. Đối với em bây giờ, cuộc sống của em sẽ đẹp hơn khi có anh, yêu anh và được anh yêu.
Em phải làm gì để anh biết em yêu anh? Ba chữ em yêu anh, nói một lèo thì được cả trăm lần. Nhưng em thấy như thế vẫn chưa đủ. Mà nó cũng đơn giản quá.



Là anh không biết hay cố tình giả vờ không biết em yêu anh? Da mặt em cũng dày lắm, đến nỗi mụn không đùn lên được. Lòng kiên nhẫn của em dành cho người em yêu thương cũng lớn lắm. Thế nhưng một khi em dứt áo ra đi thì sẽ không quay trở lại nữa đâu. Vậy nên, đừng bao giờ thách thức lòng kiên nhẫn của em, đừng bắt em chờ đợi hay luôn đóng vai "thợ săn" trong chuyện tình cảm này. Anh biết mà, em không bao giờ đánh đổi tự trọng của em vì những phép thử và những giá trị không xứng đáng. Đừng bắt em luôn phải chủ động nhắn tin hay gọi điện cho anh, như thế không hay tẹo nào. Cảm giác phiền hà lắm. Em cũng hay ở trong cái tình huống bị nhắn tin hỏi han quan tâm kiểu "Em ăn chưa" hay rồi nên em hiểu, chỉ muốn đập tan cái máy điện thoại rồi làu bàu "tao ăn rồi đấy, còn gì hỏi nữa không".

Nên em không vô duyên như mấy kẻ kia. Em chẳng thèm hỏi anh ăn chưa hay đang làm gì. Đôi khi là câu nói trống không "này người dưng", hoặc lấy cớ "em tìm thấy facebook của anh rồi", thậm chí đe dọa "nếu anh không nhắn tin cho em, em sẽ quên anh đấy", cuối cùng là "khi nào thấy em phiền quá thì cứ nói thẳng ra nhé, em sẽ cút khỏi cuộc đời anh ngay lập tức"...
Bước tiếp theo, em sẽ phải làm gì để "tán đổ" anh đây, người dưng? Yêu cũng khó quá, lẽ nào vì thế mà em vẫn cô đơn đến bây giờ? Để có một cách yêu thông minh, "cưa phát đổ luôn" đâu phải đơn giản.


Lời mẹ dặn!

Mẹ bảo, cãi nhau với đàn ông thì đừng có chạy ra ngoài mà oang oang khắp nơi. Anh ta tiến về phía con một bước thì con hãy bước về phía anh ta hai bước.

Mẹ bảo, lúc giận đừng có cãi nhau, có thể không nói gì, không giặt quần áo của chồng, nhưng không được cãi nhau với chồng.

Mẹ bảo, ngôi nhà chính là chỗ đóng quân của người phụ nữ, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng có bỏ đi. Bởi vì, đường trở về rất khó khăn.

Mẹ bảo, hai người trong nhà đừng có lúc nào cũng chỉ nghĩ đến sĩ diện, hai người sống với nhau, sĩ diện quan trọng lắm sao? Nếu thế thì ra ngoài sống thế nào được?

Mẹ bảo, bất kể một người đàn ông giàu có, nhiều tiền như thế nào thì anh ta vẫn hy vọng có thể nhìn thấy con sạch sẽ thơm tho ở trong một ngôi nhà sạch sẽ tươm tất và đợi anh ta.




Mẹ bảo, đàn ông tốt rất nhiều, anh ta sẽ không bao giờ đi ôm người phụ nữ khác. Nhưng trong cái xã hội như thế này, có rất nhiều phụ nữ xấu sẽ dang tay ra ôm lấy người đàn ông của con.

Mẹ bảo, phụ nữ nhất định phải ra ngoài làm việc, cho dù là kiếm được nhiều hay ít, làm việc chính là sự thể hiện giá trị cuộc sống của bản thân. Nếu con cứ ở nhà mãi, anh ta sẽ có cơ hội nói trước mặt con rằng: "Tôi đang nuôi cô đấy."

Mẹ bảo, con đi làm bên ngoài, dù có bận lắm là bận thì vẫn phải làm việc nhà, nếu không thì dùng tiền của mình mà tìm một người giúp việc theo giờ. Việc trong nhà nhất định phải lo liệu tốt, con cái cũng phải nuôi dạy cho tốt.

Mẹ bảo, anh ta vì con mà làm những việc con không bao giờ ngờ tới, con có thể cảm động, có thể khen ngợi, nhưng nhất quyết không được châm chọc kiểu "hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao". Vì nếu như vậy, sau này anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ việc gì vì con nữa.



Mẹ bảo, chẳng có ai là một nửa của ai cả, ý nghĩ của con mà không nói ra thì ai mà biết được. Cần cảm nhận cái gì, ghét việc gì, con phải nói ra thì người ta mới hiểu được.

Mẹ bảo, bố mẹ anh ta cũng là bố mẹ con, cho dù bố mẹ anh ta đối xử với con không được tốt cho lắm, thì con cũng phải đối tốt với họ. Bởi họ là bố mẹ của anh ta.

Mẹ bảo, một khi đã quyết định sống cùng người đó rồi, thì đừng có oán thán cuộc sống khó khổ, nếu như con đã chọn anh ta, thì đừng có oán trách anh ta.

Mẹ bảo, nhiều tiền như thế thì có tác dụng gì, anh ta đâu? Anh ta đang ở đâu?

Mẹ bảo, cả đời này chúng ta có thể tiêu hết bao nhiêu tiền? Đừng mua những đồ xa xỉ mà làm gì, sống hạnh phúc là tốt rồi.

Mẹ bảo, đừng có dọa con cái là "mẹ không cần con". Lúc cáu giận đừng có đuổi con cái ra khỏi nhà, chẳng may không thấy nó thật, con sẽ rất đau khổ.

Mẹ bảo, đừng đánh con cái, lại càng không nên lôi ra ngoài mà đánh.

Mẹ bảo, tình yêu mà cứ đánh đấm, đâm giết nhau đúng là mãnh liệt thật, cũng rất lãng mạn, nhưng không thực tế. Cứ bình thường thôi là được.



Mẹ bảo, cái gì thì cũng đều là duyên phận cả. Mẹ bảo, cuộc sống luôn thay đổi, phải biết trân trọng từng ngày.


 Guu.vn

Chỉ yêu thôi, không cưới có được không anh???

♠ Posted by Unknown in ,
Tự nhiên em nghĩ, đã từ rất lâu rồi em vẫn nghĩ, chắc có lẽ em sẽ không cưới chồng.
Em chỉ yêu thôi, không cưới có được không?
Em biết, đời con gái ai cũng ao ước một lần mặc lên mình chiếc váy cô dâu, được người đàn ông đồng hành bên cạnh giới thiệu với gia đình, bè bạn rằng đây là cô dâu của mình. Giây phút ấy, kể cả lúc tất tả ngược xuôi chuẩn bị cho hôn lễ, đến lúc xong xuôi mọi thứ để đón nhau về nhà, ắt hẳn là hạnh phúc. Dù là ai thì chỉ cần nghĩ tới việc kết hôn với người mình yêu cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.



Nhưng em lại sợ...
Em biết, nói ra điều này không ít người cười cợt, không ít người trêu đùa, cũng không ít người phê phán em. Rằng em ích kỷ, rằng em hâm lắm, rằng em khờ dại lắm!
Yêu thì phải cưới chứ! Phải gắn kết cuộc đời hai nửa với nhau. Phải cùng nhau trải qua bao thăng trầm sướng khổ, rồi sau này về già mới có nhiều điều để ngẫm lại kể cho con cho cháu.
Yêu thì phải cưới chứ! Đúng không anh?
Nhưng em vẫn sợ, lỡ mình không hạnh phúc thì sao?



Em cũng từng xem một bộ phim, nói về một nữ luật sư xinh đẹp, chỉ làm người tình, không muốn kết hôn. Cô nói, cô sợ hôn nhân, bởi cô là người làm về những vụ ly hôn. Ai cũng yêu rồi mới cưới, nhưng tình yêu của họ chỉ được tính bằng tháng bằng năm, chứ không được tính bằng cả cuộc đời gắn bó. Chẳng thà làm tình nhân bên cạnh nhau, không có bắt đầu sẽ không cần kết thúc. Có thể sau này, khi mà thời gian đi qua, khi mà tuổi xuân của em ngắn dần, em sẽ biết quý trọng hơn sự gắn kết lâu bền mà ai đó mang lại. 
Em có thể sẽ giục giã nôn nao để được cưới chồng. 
Em có thể sẽ ngắm mình trong bồng bềnh váy trắng. Em có thể sẽ muốn sớm sớm đi làm tối tối tất bật nấu cơm, rửa chén cho tổ ấm nhỏ xinh của mình.
Em có thể, có thể, làm nhiều việc khác nữa không-chỉ-cho-riêng-mình-em. 
Em cũng có thể, có thể sẽ yêu thương một người nhiều đến nỗi chỉ-muốn-trở-thành-vợ của người ta thôi, anh ạ!
Nhưng mà, phải chắc chắn rằng người đó yêu thương em đủ nhiều, trao cho em đức tin đủ nhiều, không chỉ nói mà còn hành động, như thể anh ấy sẽ trao cả cuộc đời anh ấy cho em, rồi thì em cũng sẽ can đảm lẫn tự tin trao cả cuộc đời mình cho anh ấy.

Có lẽ, để chờ một người yêu thương mình thật dạ thật lòng, phải chờ rất lâu và đợi rất dài ngày...

Viết cho vết thương lòng !!!

Tình yêu trầm ngâm tựa như một bản tình ca không lời. Du dương, nhưng lặng lẽ và không-bao-giờ được công nhận.

Trái tim của mỗi con người, tự hỏi lòng vì sao có lúc đong đầy tưởng chừng như sắp chực tràn ra bên ngoài, nhưng cũng có lúc trống trải đến vô bờ, cứ như không bao giờ tìm thấy được giới hạn của sự vắng lặng!?

Những bản nhạc về tình yêu như cấu xé trong lòng người những vết cứa rất rát, rất dày và rất sâu. Có lẽ, con người thực sự là những kẻ yếu mềm. Họ có thể oang miệng nói với cả thế giới rằng họ không sợ bất kỳ thứ gì hết - và điều đó đúng, nhưng chỉ cần một cái chạm nhẹ vào trong tim thôi, họ chết. Một cái chết thật lạnh lùng và đáng sợ. Sự tổn thương về mặt tinh thần lúc nào cũng "nhẹ nhàng" hơn sự tổn thương về mặt thể xác. Nhưng chúng sâu và tồn tại trong một khoảng thời gian rất dài, thậm chí là dẫu khi ta ngỡ rằng chúng đã lành lại, nhưng một ngày nào đấy kí ức chợt tràn về, chúng bỗng nhiên bộc phát.

Những-vết-thương-có-máu-chảy, chúng thực chất chỉ cần những món thuốc để làm lành, ghê gớm lắm là nửa tháng hay một năm, hoặc cùng cực cũng chỉ là vài vết sẹo vĩnh viễn không thể xóa. Nhưng chí ít, chúng sẽ không đau một cách dài lâu.
Còn vết thương lòng ư?! Thử hỏi ai đủ kiên nhẫn để xóa đi những thương nhớ nghìn trùng? Thử hỏi ai đủ mông lung để quên đi những niềm tiếc nuối của ngày hôm qua? Thử hỏi ai đủ tài ba để tự xoa lòng và lau khô những giọt nước mắt? Tất cả đó không phải là những nỗi đau có thể la hét hay thét gào trong điên loạn. Vì dù có, cả thế giới cũng sẽ chẳng ai thông cảm mà đưa tay đến phía bạn cả. Họ cười, cười vì sự yếu mềm của một kẻ ngu ngốc.

Cuộc đời con người thi thoảng đơn giản biết mấy. Cũng như tôi của ngày hiện tại, sống và cười vì những thứ mà mình nhận được mỗi ngày, cho dù chúng chỉ là một chút oxy mà bất kỳ ai cũng có thể có được, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được.
Sự mất đi và có được thực chất cũng do bản thân con người tự đặt gánh nặng mà thôi. Bản chất của con người vốn không thể có gì cả, cho dù chỉ là một thân xác gồm bốn cái chi, một cái đầu và phần thân. Nhưng tạo hóa không những ơn đức ban cho con người những thứ về thể xác, mà còn là một thế giới tình cảm thật phong phú cùng một bộ não thông minh vô cùng. Thế mà ước lượng, chẳng đến 1/4 nhân loại hiểu được điều đó. Họ được sinh ra, một cách đầy đặn và bình thường, và họ than khóc vì không có nhà để ở, không có cha không có mẹ, không có tiền bạc,... Tệ hại hơn, một số kẻ khi may mắn có được một cuộc sống đủ đầy lại than trách vì cha mẹ họ không giàu có như thuở bé họ từng nghĩ, họ không được chu cấp đầy đủ tiền bạc để phục vụ cho những thú vui đáo để cho bản thân, họ không được mua cái này, không được chơi cái nọ... So với một con chó, tính ra họ còn bạc nhược hơn. Vì chí ít, chó hoang cũng biết tự vác thân đi kiếm cái ăn. Còn họ, chỉ vì một chút "đói" mà lại ngã quỵ, con người ủ dột như một phế thân cốt chỉ để nhận lấy cái ánh nhìn thương hại của người đời. Tất yếu, một kẻ đang đau hẳn phải kêu to để nén lại nỗi đau đấy. Nhưng kêu to rồi thì cố mà gượng dậy để sống chứ không phải đời đời chui nhủi như một con mèo lười trong xó bếp.
Có lẽ trong cuộc đời này, tôi cũng đã đánh mất không ít thứ quan trọng. Có thể là thời gian, là bạn bè, là lòng tin, là tình thương,...Nhưng rốt cuộc, tôi vẫn phải sống! Sống để biết đời vuông hay tròn, sống để thấy đời cong hay thẳng. Thượng Đế ban tặng cho con người cuộc sống không phải để họ tự tiện "tiêu xài" một cách lãng phí, mà là tận hưởng từng phút giây một cách trọn vẹn những xúc cảm hỉ, nộ, ái, ố của một CON NGƯỜI.
Thời gian qua đi, không ai lấy lại được. Và giả như một kẻ chỉ biết tiếc nuối cho quá khứ thì xem ra cũng không khác gì tự đánh mất đi hiện tại là bao. Cho nên, hãy cứ sống vì tương lai, vì hiện tại, vì những xúc cảm làm nên một cuộc đời''no đủ'', đừng ngoan cố đứng yên tại một vị trí trên con đường, khư khư ôm lấy những niềm thương móp méo không nên hình nên dạng.


 Nguồn: Guu.vn

Chia tay anh, em đã khác rất nhiều!

♠ Posted by Unknown in ,
Những nước mắt giận hờn ngày trước được em thay bằng nụ cười, bởi cười hay khóc thì cũng là trạng thái cảm xúc có khác gì nhau đâu. Thế thì tại sao em không cười và nụ cười khiến mọi người đồng cảm hơn là nước mắt phải không anh?
Em chưa bao giờ nghĩ có một ngày em sẽ viết điều gì đó về anh, bởi em biết anh chẳng bao giờ đọc được đâu. Anh là người luôn không có thời gian đọc những cái mà anh cho là vớ vẩn như thế này. Thời gian của anh luôn dành cho cho những việc lớn lao hơn. Nhưng em vẫn viết vì biết đâu ở một góc nào đấy có cô gái nào đang như em. Có thể tìm được sự đồng cảm thì tại sao lại không làm phải không anh?

Em không nói gì về những ký ức, càng không phân tích xem ai có lỗi và tại sao mình xa nhau. Có nghĩa gì nữa đâu? Khi tình yêu đến em dang tay chào đón, khi tình yêu đi tuy em không đủ mạnh mẽ để mỉm cười tiễn biệt nhưng em không oán trách khi người ta không lựa chọn mình.
Từ khi mình chia tay, em thay đổi nhiều và được nhiều thứ lắm. Em nghĩ là như thế. Thời gian dùng hẹn hò được em thay bằng một lớp học kinh tế nâng cao. Và em vừa được khen là có số điểm xuất sắc. Những chiều cuối tuần cafe, cine, dạo phố, em dùng để đi thăm những đứa trẻ trong viện mồ côi. Em hiểu thêm rằng còn nhiều lắm những  bất hạnh đau thương - so với chúng - nỗi đau của em không là gì cả.
Thời gian dùng gọi điện thoại cho anh, em dành gọi cho mẹ và em biết rằng chứng thấp khớp dạo này luôn hành hạ mẹ. Em thấy mình vô tâm bao lâu nay... Em  biết mẹ vui lắm khi nghe những cú điện thoại đường dài của em. Em luôn được động viên, quan tâm, nhắc nhở sức khoẻ. Thay vì ngày xưa em nhận được từ anh là... anh bận, anh không vui, anh sẽ gọi lại sau...
Em vẫn giữ thói quen viết lách, nhưng thay vì làm thơ hay viết những entry tặng anh, em tham gia những mạng xã hội. Từ những bài viết được đăng em có rất nhiều bạn bè chia sẻ với em. Dù cách xa em về không gian, thời gian nhưng họ làm em ấm lòng. Em thấy em làm được gì đó có ý nghĩa. Không như ngày xưa anh bảo em mơ mộng yếu đuối. Nhờ đó văn phong em mạnh mẽ hơn, em tràn đầy tự tin hơn.
Những tháng ngày dọn dẹp nhà giúp anh, nấu những món anh thích ăn, chống cằm nghe anh kể chuyện công việc - dù những chuyện đó đôi khi thật xa lạ đối với em. Em đã dùng tiền để đi du lịch và em phát hiện ra thế giới thật rộng lớn. Bao điều thú vị ở những vùng đất mới. Nơi con người với những ngôn ngữ và tập tục khác nhau. Em thấy kiến thức của em được nâng cấp nhanh chóng so với trước đây em chỉ đọc qua sách vở.
Những nước mắt giận hờn ngày trước được em thay bằng nụ cười, bởi cười hay khóc thì cũng là trạng thái cảm xúc có khác gì nhau đâu. Thế thì tại sao em không cười và nụ cười khiến mọi người đồng cảm hơn là nước mắt phải không anh?
Em không còn ngồi phập phồng lo lắng cho anh như ngày xưa. Em biến điều đó thành thực tế khi chia sẻ và an ủi những bạn bè hay ai đó đang không vui và cần em... Điều đó khiến em thấy em có ích biết bao.
Em thôi dằn vặt và sống rộng lượng hơn, bởi em hiểu ai cũng sẽ có một khoảng thời gian đen tối trong tình cảm. Điều ấy khiến ánh mắt em long lanh hơn xoá đi u uất ngày cũ.

Ngày trước em luôn nghĩ em chỉ có duy nhất một tình yêu là anh thôi. Bây giờ em biết em sai rồi, vì hiện giờ em có rất nhiều tình yêu.
Tình yêu thiêng liêng là gia đình của em mà bấy lâu nay em lơ đãng.
Tình yêu bất ngờ là nụ cười của em bé trong cô nhi viện cười với em chiều nay.
Tình yêu tình cờ là khi em đưa khăn giấy dỗ dành chị bạn khi chị ấy gặp khó khăn.
Tình yêu thú vị là những người bạn em đang quen biết và sắp quen.
 Cuối cùng là tình yêu mới - đó chính là em hôm nay khác em ngày hôm qua.
Em sẽ không cám ơn anh chia tay em đâu vì những gì em có ngày nay là do em phấn đấu. Em cũng sẽ không nói dối là bây giờ em coi anh như bạn bởi em nghĩ em không làm được điều đó.
Nếu một ngày nào đó em tình cờ gặp anh trên đường nhưng em không chào anh, không phải là em oán trách hay còn giận hờn, mà là em đã quên rồi anh ạ. Em đang học điều đó đấy!
Em đang quên... và em sẽ quên!
 Nguồn: Guu.vn


Nếu sau này mình cưới nhau...

Đó có lẽ là một ngày hạnh phúc và quan trọng nhất trong cuộc đời.. Ngày em có hoa hồng, váy cưới và Anh. Em sẽ chọn cho mình bộ váy cưới màu trắng, không một màu gì khác ngoài màu trắng tinh khôi. Khoác tay bố đi vào lễ đường, và rồi giao phó cả cuộc đời mình cho anh, người đàn ông thứ 2 của cuộc đời mình. Đánh giấu một bước ngoặt lớn trong đời người con gái, và tuyên bố cho mọi người biết rằng, anh... là của em, và em là cục nợ của cuộc đời anh...

Anh đã bao giờ vô tình nghĩ về tương lai của chúng mình chưa?, Em đang mơ mộng và nghĩ về tương lai của hai đứa...
Nếu sau này mình cưới nhau thì sẽ ra sao anh nhỉ?? Đó có lẽ là một ngày hạnh phúc và quan trọng nhất trong cuộc đời.. Ngày em có hoa hồng, váy cưới và Anh. Em sẽ chọn cho mình bộ váy cưới màu trắng, không một màu gì khác ngoài màu trắng tinh khôi. Khoác tay bố đi vào lễ đường, và rồi giao phó cả cuộc đời mình cho anh, người đàn ông thứ 2 của cuộc đời em. Đánh giấu một bước ngoặt lớn trong đời người con gái, và tuyên bố cho mọi người biết rằng, anh... là của em, và em là cục nợ của cuộc đời anh... Em sẽ hạnh phúc vừa đủ để biết trân trọng những gì mình đang có, sẽ hạnh phúc vừa đủ để cho anh niềm tin vững chắc trên con đường phía trước của chúng mình.
Nếu sau này mình cưới nhau, mỗi buổi sáng thức dậy em đều được nhìn thấy anh bên cạnh mình, việc làm đầu tiên là hôn lên má anh thật khẽ thay cho việc vơ lấy điện thoại để nhắn tin cho anh như những ngày còn hẹn hò..
Nếu sau này mình cưới nhau, em sẽ thức dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng bằng những món ăn anh thích, rồi chuẩn bị quần áo cho anh đi làm, em sẽ cẩn thận là phẳng chiếc áo sơ mi trắng, dặt thật sạch từng đôi vớ cho anh...Rồi ôm anh thật chặt khi tiễn anh đi làm..
Nếu sau này mình cưới nhau, tất nhiên em sẽ gọi mẹ anh là mẹ, sẽ yêu thương từng thành viên trong gia đình anh như chính gia đình của mình... Em không chắc sau này sẽ trở thành một người con dâu hoàn hảo nhưng em sẽ cố gắng thật nhiều để giữ cho gia đình bé nhỏ của mình luôn yên ấm và hạnh phúc..
Nếu sau này mình cưới nhau, Em sẽ không bao giờ bắt anh phải đưa ra sự lựa chọn giữa Mẹ anh và em, bởi vì em biết rõ rằng, mình dù có tốt có tài giỏi hay hoàn hảo đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ đứng hơn được vị trí của mẹ trong lòng anh, bởi Mẹ là người đã sinh thành và nuôi dạy anh của em, và tất nhiên em cũng có Mẹ của mình mà tình yêu của con cái dành cho đấng sinh thành là vô bờ bến, em cũng hiểu tình cảm mà anh dành cho mẹ là như thế nào..
Nếu sau này mình cưới nhau, thi thoảng giữa lúc anh đang làm việc em cũng sẽ nhắn cho anh một tin nhắn hoặc gọi điện í ới hỏi thăm xem anh đang làm gì với ai và ở đâu, lúc đó anh đừng có phiền nhé, chỉ cần anh nhắn tin lại hoặc nghe máy và nói thật với em là được rồi...
Nếu sau này mình cưới nhau, em vẫn muốn được nắm tay anh dạo bước, rong ruỗi hết từ những con phố này qua con phố khác, để ôn lại những kỉ niệm ngày mới quen, kể cho nhau nghe về những lần hẹn hò, để cho nhau biết tình yêu của mình vẫn còn vẹn nguyên như những ngày hôm qua...
Nếu sau này mình cưới nhau, anh vẫn sẽ đến đón em sau những giờ tan tầm, 2 vợ chồng mình cùng về nhà, nấu cho nhau ăn rồi kể cho nhau nghe những câu chuyện ở chỗ làm rồi cùng nhau cười giòn tan thật ấm cúng...
Nếu sau này mình cưới nhau, em vẫn sẽ 8 chuyện với hội bạn, còn anh cũng sẽ tụ tập với đám bạn thân của anh... Em thích cái cảm giác rộn rã vào mỗi buổi chiều cuối tuần, tụ tập bạn bè của anh lại rồi hàn huyên đủ thứ chuyện trên đời hoặc xem bóng đá và em sẽ không cau có hay cằn nhằn anh mà sẽ vui vẻ tự mình vào bếp làm cho anh vài món nhậu. Mà nếu anh có quá chén say xỉn thì cũng im lặng rồi nằm ngủ nhé, đừng lớn tiếng,cằn nhằn hay đập phá bất kì thứ gì trong nhà mình, em sẽ pha cho anh cốc nước uống để giã rượu.
Nếu sau này mình cưới nhau, mình sẽ sinh thật nhiều con anh nhỉ, con gái sẽ giống em và con trai sẽ giống anh, em sẽ dạy con gái nấu ăn, chơi đàn, còn anh sẽ dạy con trai đá banh, học võ, gia đình mình sẽ thật hạnh phúc và ngập tràn tiếng cười con trẻ....
Nếu sau này mình cưới nhau, mình sẽ bên nhau trọn đời anh nhé, bên cạnh nhau những lúc thăng trầm của cuộc sống, nắm lấy tay nhau vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời, để sau này có già đi thì tình yêu của chúng mình vẫn là mãi mãi..
Nếu sau này mình cưới nhau... Anh à, sau này mình sẽ cưới nhau anh nhé...



Chuyện bên lề sưu tầm tại Guu.vn


Có, anh không giữ. Liệu mất, anh có tìm???

Khi một cô gái đã quen với sự cô đơn...cũng là khi sự hiện diện của bạn không còn quan trọng với cô ấy nữa...cứ để mặc cô ấy đi, cứ bỏ cô ấy lại một mình đi...sẽ có một người con trai khác chăm sóc cô ấy thay bạn...
Có một người con gái yêu anh, yêu rất nhiều... bất chấp cả khoảng cách xa vời, bất chấp cả khó khăn chồng chất... cô ấy vẫn yêu anh. Không sự che chở, không sự giúp đỡ, không có bờ vai hay vòng tay mỗi khi cô ấy cần... nhưng cô ấy vẫn yêu anh... yêu những dòng tin nhắn vội, yêu những cuộc điện thoại mỗi tối, yêu 1, 2 ngày gặp nhau ngắn ngủi sau cả tháng trời cách xa...


Thế nhưng... cô ấy càng cố gắng đưa tay ra giữ thì hạnh phúc kia lại càng mong manh, những tin nhắn cứ thưa dần, lời ngọt ngào cũng vơi đi... cả ngày cô ấy chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình điện thoại mong chờ nó sáng lên...
Anh cứ bộn bề với bao thứ trong cuộc sống để rồi quên mất rằng ở nơi xa vẫn có một ánh mắt trông đợi anh. Anh cứ im lặng rồi hững hờ ngay cả khi cô ấy cần anh nhất. Anh cứ bỏ mặc cô ấy với trong cô đơn, lạc lõng và nghĩ rằng cô ấy là một cô gái mạnh mẽ nên sẽ ổn. Anh cứ an tâm rằng cô ấy yêu anh, vì anh mà vượt qua bao đắng cay, tủi hờn nên cô ấy sẽ luôn ở bên anh dù cho có chuyên gì...
Trong khi cô ấy cố gắng từng ngày để gìn giữ tình yêu mà khó khăn lắm cô ấy mới có được thì anh luôn là người nói buông tay. Trong khi cô ấy phải tự vòng tay ôm lấy mình để tránh cơn gió đầu mùa se lạnh, khi cô ấy tự gục mặt vào lòng bàn tay mình mà khóc nấc lên, khi cô ấy cần một lời an ủi, một câu động viên... thì anh ở đâu?


Anh cứ luôn trách móc cô ấy rằng cô ấy không mạnh mẽ, rằng cô ấy không hiểu cho anh, rằng cô ấy chẳng thể yêu xa mà chẳng một lần đặt vị trí của mình vào vị trí của cô ấy để hiểu... Nếu không đủ can đảm, không đủ mạnh mẽ, không đủ yêu thương thì ngay từ đầu cô ấy sẽ không bước chân vào con đường này, sẽ không đặt cược hạnh phúc của mình vào một ván bài lật ngửa... Tình yêu đi được đến đâu, đi được bao xa là do "trí" ở trong tâm mỗi người, nếu như luôn tin rằng sẽ cùng nhau đi đến cuối con đường thì họ sẽ tìm mọi cách để bảo vệ tình yêu ấy, còn nếu luôn nghĩ rằng tình yêu kia sớm muộn sẽ kết thúc thì họ luôn chùn bước và tìm lí do để cách xa nhau...

Khi một cô gái đã quen với sự cô đơn... cũng là khi sự hiện diện của bạn không còn quan trọng với cô ấy nữa... cứ để mặc cô ấy đi, cứ bỏ cô ấy lại một mình đi... sẽ có một người con trai khác chăm sóc cô ấy thay bạn...

Sưu tầm tại Guu.vn

Chỉ có thể là yêu thôi!

Tình yêu giống như bản thân bạn là một chiếc chìa khóa, bạn có thể tra đúng ổ khóa nhưng không thể nào mở được. Là bởi vì ổ khóa kia không giành cho bạn nên bạn đừng có buồn đau rồi trách cứ cuộc sống này. Mọi điều trong cuộc sống này luôn có thể xảy ra, và điều duy nhất bạn có thể làm chỉ là học cách chấp nhận nó, sống chung với nó, có vậy thôi...
Cuộc sống này là một chuỗi nhưng sự việc bất ngờ.... Nhiều lúc ngẫm lại mới thấy rằng, bản thân mình thật mạnh mẽ khi vượt qua những sự việc tưởng chừng như không bao giờ có thể vượt qua nổi



Yêu người để rồi cũng được người yêu. Cái cảm giác yêu thực sự là cảm giác khó lý giải nhất trên đời. Nhiều người họ gặp được tình yêu của cuộc đời mình, gặp được con người mà họ muốn gắn bó là họ lại có thể sống chết vì người ấy. Mất đi một nửa yêu thương, bản thân họ như thể mất đi một phần cơ thể của mình vậy, chẳng thiết sống nữa, cũng chẳng thấy cuộc sống này có gì đẹp nữa. Trong tâm trí họ bấy giờ, màu đen lên ngôi và làm chủ đạo. Cái vòng luẩn quẩn với rất nhiều suy nghĩ ấy làm họ bị vướng vào, khó bước ra đến nỗi, những người không đủ mạnh mẽ khó lòng mà dứt ra được

Tình yêu mang đến phép màu thì tình yêu cũng mang đến khổ đau. Số người vướng phải khổ đau là những người mạnh mẽ nhất trên đời. Dám yêu nghĩa là dám từ bỏ. Bản thân là một cô gái hiện đại không được quá lụy vào tình yêu. Có thể yêu thì cũng có thể bỏ. Sao đâu nào, bỗng dưng vào một ngày nào đấy, có một người nào đấy đem yêu thương đến bên chúng ta, tô lên chúng ta một cuộc sống toàn màu hồng, để rồi khi người đó ra đi, bản thân ta lại có thể dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình đến thế kia ư? Người dưng thôi mà, làm sao mà phải đau khổ đến thế! Đứng dậy, ngửng mặt lên và nhìn xung quanh xem nào, những con người đang bên cạnh bạn phải đau khổ biết bao, xót xa biết bao cho bạn. Bạn để họ phải lo lắng cho bạn, vì một người bỏ bạn mà đi, có đáng không?


Mạnh mẽ lên nào, người mà bạn yêu thương đã bỏ bạn mà đi rồi, níu kéo yêu thương liệu có đem yêu thương của người đó quay về hay không? hay là bạn lại một mình ôm đau khổ trong lòng, vậy thôi! Sao phải khổ thế! Sao phải tự hành hạ mình như thế! Có đáng không?
Tình yêu giống như bản thân bạn là một chiếc chìa khóa, bạn có thể tra đúng ổ khóa nhưng không thể nào mở được. Là bởi vì ổ khóa kia không giành cho bạn nên bạn đừng có buồn đau rồi trách cứ cuộc sống này. Mọi điều trong cuộc sống này luôn có thể xảy ra, và điều duy nhất bạn có thể làm chỉ là học cách chấp nhận nó, sống chung với nó, có vậy thôi...

Bạn sẽ mạnh mẽ khi bạn học được cách từ bỏ những thứ không còn thuộc về mình nữa


Bạn sẽ mạnh mẽ khi bạn chấp nhận sống chung với những thứ luôn làm bạn sợ hãi và ám ảnh
Bạn sẽ mạnh mẽ khi mà bạn biến những thứ làm mình đau khổ trở thành những kí ức đẹp nhất trong cuộc sống

Sống là chiến đấu và sẻ chia, yêu là khổ đau và chấp nhận. Vậy đấy, cuộc sống này nó thú vị lắm. Chẳng có gì có thể khiến bạn sụp đổ vì một thứ gì đó không đáng phải không nào? Yêu thương là đau khổ, đau khổ thì mới biết cách yêu thương mà... Vì thế, dù có khóc cũng khóc ít thôi, đau khổ cũng đau khổ ít thôi, rồi lại cười thật tươi cô gái nhé!

Sưu tầm tại Guu.vn

Đừng vội vàng buông lời yêu!

Nếu ngay cả tình yêu cũng mang ra lừa, trái tim cũng mang ra thử thách, vậy chúng ta coi bản thân mình là gì?
Đừng dễ dàng đánh lừa nhau bằng lời lẽ hoa mỹ, giả tạo. Nếu tim thật sự rung động thì khi đó hãy yêu chứ cốt lừa nhau bằng một mối quan hệ hờ hững, nhạt nhòa, thích thì bên nhau, chán rồi lại đường ai nấy đi, loại tình yêu đó cần gì mà phải đem ra đặt cược tuổi thanh xuân của bản thân mình?
Có điều giả dối nào là tồn tại được lâu? Có sự sở hữu hợp đồng tạm thời nào là khiến người ta hạnh phúc thật sự? Thành thật mà nói, chúng ta vẫn sống thiếu trách nhiệm với bản thân mình hàng ngày, đưa trái tim ra ngoài cho người ta đùa nghịch, dày vò tình cảm của chính mình để rồi chỉ chuốc lấy thương tổn. 


Cuộc đời này vốn dĩ là một cuộc chiến khốc liệt, chúng ta không thể đoán định được ngày mai sẽ ra sao, tương lai sẽ thế nào. Chúng ta phải đeo mặt nạ trong mỗi hoàn cảnh, nhưng nhất định hãy gỡ nó ra khi ở lại với chính mình. Mọi cuộc vui đều có điểm dừng, dối trá lọc lừa đều có giới hạn nhất định của nó.
Nếu ngay cả tình yêu cũng mang ra lừa, trái tim cũng mang ra thử thách, vậy chúng ta coi bản thân mình là gì?
Mọi sự dối trá đều sẽ phải nhận lấy hậu quả tương xứng, đùa nghịch với trái tim, chẳng khác nào mang tình cảm ra làm mồi nhử, câu dẫn chán chê rồi lỡ mà chính mình lại vương lưới, tổn thương nặng nề khi ấy có thể đùa nữa được không?
Chúng ta bây giờ yêu khó, vì chúng ta sợ hãi bị tổn thương. Chẳng ai muốn giao cả tâm can ra cho người khác mà chỉ nhận lấy bất hạnh hoặc cái kết thúc phũ phàng. Tuổi trẻ ngông cuồng dễ dàng bị cuốn vào sự ganh đua vô hình, lấy chiến thắng tình trường làm kết quả phân định, chẳng ngờ càng lún sâu càng thấy mình cuối cùng cũng chỉ là con người, cũng dễ dàng lung lay vì rung động, để rồi rốt cục chỉ là sai càng thêm sai.
Lẽ nào chúng ta đang sống quá yếu đuối, đến nỗi không thể chịu trách nhiệm nổi về bản thân mình, để đặt tình cảm lên cân đo rồi đùa giỡn, vì sợ thương tổn nên trốn tránh, cuối cùng vẫn không tránh khỏi bị thương.

Nếu không yêu nhau, đừng dễ dàng nói lời yêu.

Tình cảm không phải thứ có thể mang ra tùy tiện nghịch giỡn. Đã yêu, hãy thật lòng thật ý, còn nếu không có hứng thú thì tuyệt đối đừng đến cạnh nhau

Sưu tầm tại Guu.vn

Đông về rồi, anh ở đâu???

Người ta cũng cứ bảo rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng em thấy vết thương của mình cứ loét dần, loét dần rồi mưng mủ..ngày càng nhức nhối và ê buốt hơn...
Chiều lang thang trên phố, em bất chợt thấy lạnh, cái lạnh đầu đông đã làm người ta cảm thấy tái tê vì coi thường không mang theo mình một tấm áo ấm.
Chụm đôi bàn tay đưa lên miệng rồi hà hơi một cái, chẳng thấy làn khói nào tỏa ra nhưng sao em thấy lạnh quá, cái lạnh như xé tim gan, cái lạnh khiến em co mình...
Là tại khí trời lạnh thật hay vì lòng em giá băng như thế?


Nhìn người ta kìa, phía trước em một đôi tình nhân đang tay trong tay thật chặt, thỉnh thoảng cô gái quay sang nhìn yêu chàng trai một cái, thậm chí véo má một cái, chàng trai khẽ "á" rồi cù vào hông cô gái kia: "chết chửa, con nhợn của anh".
Nhìn người ta kìa, phía bên đường có hai cụ già tầm 60, 65 tuổi gì đấy, hai cụ cùng đi đôi giày Thượng Đình, cùng mặc một bộ quần áo giống nhau, họ cùng nhau đi tập thể dục buổi tối. Thỉnh thoảng cụ ông quay mặt lại nghiêm nghị: "bà lề mề thế, đi nhanh nhanh nó lên", rồi chạy lại nắm tay cụ bà: "phải nhanh như này này".
Nhìn người ta kìa, những cặp đôi bên nhau nồng thắm, trên môi họ có biết bao nhiêu nụ cười hạnh phúc.
Em bỗng thấy một chiếc gương đã cũ treo trên một thân cây nơi vỉa hè-chắc là của một bác thợ cắt tóc nào đó bỏ quên. Em nhìn thấy một cô gái tầm 21 tuổi, đôi mắt cô đỏ hoe như đang trực khóc, cô nhìn chằm chằm vào em rồi nhếch mép cười.
À thì ra, vào cái khoảng thời gian này của năm trước cô ta cũng tay trong tay với "hâm hấp" của cô. À thì ra, giờ này năm trước cô cũng cười, nụ cười trong hạnh phúc tưởng như không có gì dập tắt được.
...Một tiếng cười khanh khách bật lên, người qua đường nhìn cô với ánh mắt tò mò, còn cô vẫn mặc kệ, cô ngẩng đầu lên trời để mặc cho nước mắt cứ thế lăn dài xuống, tràn má, chảy xuống cả cổ... cô vẫn mặc kệ...
"Hâm hấp" đã lặng im và bỏ mặc cô như thế suốt một năm trời, bặt vô âm tín. Cô cứ thế thẩn thờ hết xuân, hạ, thu rồi sang đông... cô nhớ anh-hâm hấp của cô đã bỏ "dở hơi" đi theo một cuộc tình mới, đã bỏ đi với sự im lặng đau đớn không một lời chia tay, không một lời giải thích.


Em bỗng thấy nực cười, nực cười cho cuộc tình của cô ta và rồi thấy đau đớn. Thực ra, chẳng có nỗi đau nào đớn đau hơn một sự chờ đợi mãi mãi không có câu trả lời, rơi vào hoàn cảnh đó, người ta cứ thấy mình héo mòn theo năm tháng. Vẫn biết rằng người kia đang hạnh phúc, vẫn biết hạnh phúc ấy chẳng thuộc về mình nữa, vẫn biết mình phải buông đi, mà sao vẫn đợi, vẫn ngốc nghếch đợi...

Người ta cũng cứ bảo rằng thời gian có thể chữa lành mọi vết thương, nhưng em thấy vết thương của mình cứ loét dần, loét dần rồi mưng mủ... ngày càng nhức nhối và ê buốt hơn...

Dừng lại thôi anh ah!

Chắc chúng ta đã hết duyên rồi phải không anh? Vì em chẳng thể níu giữ anh lại bên mình nữa. Có lẽ em khiến anh tổn thương nhiều quá, đến nỗi trong anh chỉ có nỗi đau và thất vọng. Nếu em cố gắng, có thể vẫn giữ được anh, nhưng liệu giữ anh lại rồi làm khổ anh thêm thì sao? Nên thôi, em để anh đi sẽ tốt hơn phải không?
Anh à, yêu anh, em cũng đã cố gắng lắm đấy, vì em còn ngu ngơ về tình yêu lắm. Em đã thay đổi, mở lòng ra nhiều hơn, bớt sợ đám đông hơn, dám sống cho chính em. Anh luôn bảo: "Em không hiểu anh". Nhưng anh à, em là đứa luôn sẵn sàng lắng nghe anh bất cứ lúc nào mà, chắc chắn em hiểu anh dù ít hay nhiều.


Khi anh giận em vì một lý do lãng xẹt, anh đã nói nhiều thứ mà em nghe thấy buồn lắm, em giải thích nhưng anh không nghe, rồi chính em đã chủ động muốn chúng ta gặp nhau, nói chuyện. Em đã tạo cơ hội để anh và em đều nói ra suy nghĩ của mình. Vậy mà lúc em sai, em đã xin lỗi, đã giải thích, đã xuống nước, đã bảo chúng ta nên gặp nhau nói chuyện. Nhưng anh không thèm để ý, chỉ biết trách em, nói lời chia tay, em bất lực, hai từ "Chia tay" dễ nói ra vậy à anh?
Anh nói em cố chấp, ích kỷ nhưng anh cũng cứng đầu đấy thôi, lúc nào cũng chia tay rồi được vài bữa lại nhắn tin cho em: "Anh nhớ em lắm". Em là chiếc lò xo đàn hồi hay sao mà anh cứ đẩy ra xa rồi đưa về gần mãi như vậy? Em là con người mà, cũng có lòng tự tôn, cũng biết buồn và đau chứ. Xa nhau, em cứ lặng lẽ vào facebook của anh, dõi theo anh trong âm thầm, vì em biết em nói quá nhiều rồi, nói nữa thì liệu có tốt, với cả anh đẩy em ra mà em còn bám theo anh làm gì, vậy nên em im lặng. Sự im lặng nó còn vượt trên tất cả biết bao lời nói anh ạ. Với em, im lặng chính là vì không thể nói nổi nữa, bất lực và cả tổn thương.


Với anh, có lẽ em là đứa ích kỷ, cố chấp, vô tâm, luôn khiến anh khổ sở. Nhưng em thấy tự anh làm khổ mình nhiều hơn đấy, suy nghĩ thoáng ra hơn đi anh, hãy đặt mình vào vị trí của em, anh sẽ hiểu. Không phải giống như bao người con gái khác, dù là ai sai thì con trai cũng phải làm lành, em xin lỗi là bởi vì tự em thấy mình có lỗi nhưng em không cố ý đâu. Hai ta chẳng ai là đúng hoàn toàn, sai hoàn toàn cả nhưng mỗi người hãy bớt cái tôi của mình đi, thông cảm cho nhau một chút. Đâu chỉ tồn tại thứ tình yêu mà không có sự thông cảm, thấu hiểu, thứ tha?

Đến với nhau là định mệnh, xa nhau có lẽ là do hết duyên. Vậy thôi anh ơi, đừng buồn nữa nhé, cứ coi như là chúng ta không có phận, chắc chúng mình chỉ có thể bước cùng nhau được một đoạn, không thể cùng đi hết một con đường. Cảm ơn anh đã cho em biết được tình yêu nó vuông tròn thế nào, nó ngọt đắng ra sao? Em không trách anh đâu, vì anh có những lý lẽ riêng của mình, rồi sẽ có người cần anh và yêu anh một cách đúng nghĩa. Đến với em, anh chỉ tổn thương và đau khổ thêm, chắc duyên này dừng lại ở đây thôi anh nhé!

Sưu tầm tại Guu.vn